Thương nhớ thằng em



Thương nhớ thằng em


Ở nhà gọi nó là Tuấn, ở trường là Sỹ. Tuấn là con của dì ruột, em của má mình. Dì thường sống với nhà mình từ khi mình còn nhỏ, Tuấn cùng lớn lên với tụi mình, và anh em mình coi nó như đứa em ruột trong nhà. Rồi lần đó dì có chuyện gì đó buồn, và dắt Tuấn đi biệt tích. Rồi dì mất, Tuấn sống lang thang không giấy tờ trong Sài Gòn. Một cô em mình tình cờ bắt gặp Tuấn, đem nó về nhà, làm giấy chứng minh nhân dân cho nó. Nó cười, vậy là giờ em mới thành nhân dân nè. Mấy cô em mình giúp đỡ cho Tuấn về quê lập nghiệp. Rồi Tuấn lấy vợ, có con. Ai cũng mừng cho nó. Đôi lúc anh em mình thấy số phận nhọc nhằn của nó, lại trách nhiều người lớn và xã hội đã bất công với nó. Nhưng Tuấn thì không hờn trách ai, kiểu người nửa ly nước đầy, nó biết ơn bất cứ phước đức gì may mắn đến với nó. Nó biết tụi mình thương yêu nó, và Tết năm nào cũng dẫn gia đình đến thăm một cô em mình khi cô em cùng gia đình về thăm nhà ở Quy Nhơn.


Đùng một cái nghe tin Tuấn bị ung thư nặng, phải vào Sài Gòn chữa trị. Cô em hồi đó tìm được nó, đã gắng giúp đỡ cho Tuấn và gia đình. Nó vẫn cười giỡn trước khi phẫu thuật. Rồi sức yếu nó không qua được cơn phẫu thuật, mất khi mới 50 tuổi. Nghe tin mà thắt ruột thắt gan.


Thôi em đi thanh thản. Giờ Tuấn nằm cạnh dì; hai mẹ con chắc hiểu anh em mình thương nhớ hai người lắm.



Miss my cousin


At home, we call him Tuan, at school he is Sy. Tuan is the son of my aunt who is my mother's younger sister. My aunt used to live with us since I was little, Tuan grew up with us, and we considered him as our own younger brother. Then one time my aunt had some issues and felt depressed, and took Tuan away with her. Then my aunt died, Tuan lived as a vagrant without papers in Saigon. One of my younger sisters accidentally met Tuan, brought him home, and got him an ID card. He laughed, “so now I am a real citizen.” My younger sisters helped Tuan return to his hometown to settle down. Then Tuan got married and had children. Everyone was happy for him. Sometimes, when we saw his difficulty in life, we blamed many adults and society for being unfair to him. But Tuan did not blame anyone; being a glass half full kind of person, he was grateful for any good fortune that came his way. He knew we loved him, and every Tet he brought his family to visit one of my younger sisters when she and her family returned to visit their home in Quy Nhon.


Suddenly, I heard that Tuan had serious cancer and had to go to Saigon for treatment. My younger sister, who found him earlier on the streets of Saigon, tried to help Tuan and his family. He was still smiling and joking before the surgery. But he was too weak to survive the surgery and passed away at the age of 50. Hearing the news made my heart ache.


Please rest in peace my little brother. Tuan is now lying next to my aunt; both probably know that we miss them so so much.




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trà Đạo — Okakura Kakuzo — Bảo Sơn dịch

DIỄN-VĂN KHAI-GIẢNG NIÊN-KHÓA ĐẦU TIÊN CỦA VIỆN ĐẠI-HỌC CẦN THƠ — PHẠM-HOÀNG HỘ

Nói