Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2022

Bắt Trẻ Đồng Xanh — Võ Phiến

Hình ảnh
Bắt Trẻ Đồng Xanh Võ Phiến Trong những ngày gần đây ai nấy chỉ những xôn xao về chuyện ngưng chiến: Bao lâu nữa nhỉ? Làm gì bây giờ? Trong bao nhiêu năm trời, chúng ta đã quen với nếp sống chiến tranh đến nỗi hòa bình làm chúng ta bối rối. Nhưng thiết tưởng ngưng chiến không đáng làm chúng ta bận tâm đến thế. Chiến tranh này sắp kết thúc, bằng cách này hay cách khác, hoặc sớm hơn một ít hoặc chậm hơn một ít. Chuyện phải đến rồi sẽ đến, nó xảy đến ra sao dường như cũng đã được trù liệu. Cái đáng bận tâm là những điều tiếp theo cuộc ngưng chiến ấy. — Thì các vị lãnh đạo của chúng ta đã tiên liệu rồi: đấu tranh chính trị chứ gì? kinh tế hậu chiến chứ gì? Đấu tranh chính trị, nó hiển nhiên quá, nó sờ sờ ra đấy, tưởng như rờ mó được. Nói rằng trong giai đoạn tới ta với cộng sản phải đấu tranh chính trị với nhau, nói thế gần như không phải là tiên liệu gì ráo. Đó là đối phó. Chuyện ấy đến ngay trước mắt rồi, ta buộc lòng phải đối phó tức khắc, thế thôi. Nhưng nói thế còn là khá. Hầu hết mọi

Chủ Nghĩa Marx?

Hình ảnh
Chủ Nghĩa Marx? Võ Tấn Phong 1.   Mới đây đọc bài viết  Chính trị và niềm tin  [1] của Phan Huy Đường, tôi rất ngạc nhiên: tác giả có vẻ cười cợt sự cả tin của dân Mỹ về một hệ thống chính trị đã được thử thách qua 200 năm, còn bản thân thì vẫn hằng tin vào những lời của Marx ra đời trễ hơn, mới khoảng 150 năm, mà đã bị chứng minh là sai lầm trên toàn thế giới. Ai cả tin hơn ai?  Theo dõi những cuộc tranh luận về chủ nghĩa Marx trên mạng, chủ yếu là talawas, tôi nhận thấy một điều là các nhà Marxist cuối cùng của Việt Nam cố tình hoặc vô tình lờ đi một điểm then chốt, là chủ nghĩa của Marx có mang tính khoa học hay không. Dù có những bài về  tính giả khoa học của chủ nghĩa Marx  [2] , các nhà Marxist vẫn không thấu hiểu tầm quan trọng của nó. Bài viết của tôi sẽ xoáy quanh vấn đề này, và lý do tại sao đó là điểm then chốt nhất sẽ trở nên hiển nhiên qua bài viết này.  2.   Trước tiên hãy tìm xem “có tính khoa học” nghĩa là thế nào? Muốn thế thì hãy tìm hiểu, làm thế nào người ta đi đến

Nói

Hình ảnh
Nói Võ Tấn Phong “ Triết gia mà ngậm ống điếu thì minh trí hơn lên, còn kẻ ngu độn mà ngậm ống điếu thì câm cái miệng lại; ống điếu làm cho cuộc đàm thoại có phong cách trầm tư, thâm thúy, nhân từ và giản dị .”[1] William Makepeace Thackeray “ Thà ngậm miệng mà bị nghi là ngu dốt còn hơn mở miệng và xóa sạch mọi nghi ngờ .”[2] Mark Twain Hiện nay người Việt có khác biệt lớn trong quan niệm về nói. Đối diện với một vài phát biểu nào đó, một số nghĩ: nói đúng hay không đúng; một số khác: phải đạo hay không phải đạo. Một số nghĩ: nói ngu dốt không; một số khác: lời phạm thượng không. Một số nghĩ: có nịnh quá, có đáng làm người không; một số khác nghĩ: có liều quá, có đáng chết không. Một số chú trọng nội dung nói, một số khác chú trọng cách nói. Một số muốn tất cả mọi người được tự do nói; một số khác muốn khóa mõm mọi kẻ khác trừ phe mình. Một dân tộc muốn trưởng thành, nên coi trọng cái nói nào đây? Sự khác biệt có thể quy cho truyền thống, lịch sử, địa lý, dân trí, hoàn cảnh, và đủ thứ